Bài đã đăng trong Bản tin số 01 Viện NC & ƯD TNCN
Cô Phạm Thị Phú người chữa bệnh không dùng thuốc
VĂN
GIÃY
Ông
Nguyễn Văn Bính, 61 tuổi, ở thôn Đại Cách, xã Liên Mạc, huyện Từ Liêm, TP Hà
Nội, số ĐT 04.3751 0920. Ông Bính bị Pac kin sơn đã 12 năm, 3 năm cuối, ông
giãy liên tục, các bác sỹ kết luận ông bị "loạn" Pac kin sơn không
chữa được. Bó tay!
Hàng
ngày ông phải dùng tới 14 viên Mazopan - thuốc của Úc, liều thường là 3
viên/ngày.
Gia
đình đã đưa đi chữa ở BV Bạch Mai, Viện 198 và nhiều thày lang mà bệnh không
giảm bớt.
Trước
khi đến cô Phú, 3 tuần liền, hàng ngày ông Bính giãy 24/24. Đau đớn và nguy
hiểm vô cùng, vợ con phải trói vào võng và khóa lại. Nhiều lúc, ông kêu thấy
ma, vừa giãy vừa chạy để vồ ma!
Đến
cô Phạm Thị Phú, (một cộng tác viên của Viện trong đề tài nghiên cứu chữa bệnh
bằng tác động sinh học) ở Sông Công, chỉ sau 7 ngày tác động, bệnh đã giảm 80%,
từ chỗ không đi lại được, ông Bính đã có thể đèo vợ bằng xe máy từ Hà Nội lên
Sông Công, Thái Nguyên và ngược lại
Tôi tên Văn Bính hiệu là Văn
Giãy,
Tên hiệu này do cô Phú đặt
cho,
Bị Parkinson tôi giãy dụa bốn
mùa,
Hùng dũng nhất khi vồ ma -
nhưng trượt!
Mười một năm Pac kin sơn,
Ba năm giãy dụa may còn sống
đây,
Người ta
3 viên thuốc ngày,
Tôi uống
14 vẫn giãy ngày giãy đêm.
Trước
khi lên cửa Cậu, cửa Cò,
Vợ con
tôi vừa sợ vừa lo,
Ba tuần liền tôi tay co chân
giãy;
Ba bảy hai mươi mốt ngày,
Giãy đêm giãy ngày, hăm bốn
tiếng thông,
Vợ mà phải trói chặt chồng,
Con phải khóa bố - buồn không
hỡi người?
Bác sỹ Bạch Mai bảo tôi:
"Pac kin sơn loạn mất
rồi - bó tay!
Nhờ người mách tôi lên đây,
Chỉ sau bảy ngày cô Phú giúp
cho,
Giãy tôi đêm đã ngủ khò,
Buồn tình mới giãy: Giãy cho
vui nhà,
Ba tháng nhanh chóng trôi
qua,
Giãy được về nhà nằm võng yên
vui,
Mười phần hết được tám rồi,
Ai biết cuộc đời Giãy lại nở
hoa!
Vợ tôi cười mắt lệ nhòa,
Cô không nhận quà cũng chẳng
lấy công,
Nghèo như mấy bác nhà nông,
Giàu như mấy bác tiêu không
hết tiền,
Từ ung thư đến bệnh điên,
Xin chớ đưa tiền làm mất lòng
cô,
Năng lượng tình thương mẹ Cò,
Cho tôi hết giãy, hết co, hết
buồn.
Xuân Thi
Lời
ban Biên tập: Đây là một bài thơ trích trong
cuốn"Có một người như thế", chùm thơ ghi lại những kỷ niệm của
người bệnh đã được cô Phạm Thị Phú truyền năng lượng thành công. Bản thân tác
giả Xuân Thi là Tiến sỹ Vật lý, ở TP Hồ Chí Minh. Ông cũng chính là một bệnh
nhân với những bệnh mà chữa Đông Tây không khỏi, sau nhờ cô Phú, ông đã khỏi
bệnh. Trong những lần từ TP HCM ra chữa bệnh, được chứng kiến và nghe tâm sự
của người bệnh, ông đã chuyển tải những lời tâm sự ấy thành những vần thơ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét