HỒI ÂM TỪ MỘT CUỐN SÁCH
Quan Lệ Lan
Quý IV năm 2012, qua nhà Xuất bản Hội nhà văn, Bộ môn Cận tâm lý đã ra mắt
bạn đọc cuốn sách “Sự thật tưởng như huyền
thoại” - hai mươi năm đi tìm hài cốt Liệt sĩ. Cuốn sách này cũng là một món
quà nhỏ chào mừng Lễ ra mắt của Viện Nghiên cứu và ứng dụng Tiềm năng con người.
Ngay từ những ngày đầu, cuốn sách đã được quý bạn đọc hưởng ứng, say mê
tìm đọc. “Tuy không phải là một cuốn truyện,
nhưng bài này tiếp bài kia, nối tiếp nhau kể lại những chuyện người thật, việc
thật, nơi chốn thật, đúng như tiêu đề cuốn sách dã viết: Đúng là sự thật”-Trích
lời giới thiệu của Viện trưởng Viện Nghiên cứu và Ứng dụng tiềm năng con người:
GS TSKH VS Phạm Minh Hạc.
Nhiều người cũng xem đây là món quà nhỏ nhưng quý giá đã mua để tặng họ
hàng, bạn bè, một trong số đó là bà Nguyễn Thị Hạnh ở Hà Đông, anh Phan Ngọc
Sáu ở Đà Nẵng, anh Lê Trung Tuấn, anh Nguyễn Khắc Bảy… như bà Hạnh đã nói: mục đích để mọi người sau
khi đọc, sẽ có những suy ngẫm, và từ đó con người ngày càng sống Thiện, sống có
Đạo lý…
Ban Biên tập cuốn sách đã nhận được phản hồi tích cực từ một số bạn đọc,
xin được trích dẫn tư hai lá thư sau:
Lá thư thứ nhất
…Tôi là Nguyễn Tuấn Bảo, ở tổ 4 Phú Lương,
quận Hà Đông, TP Hà Nội.
Bố tôi là ông Nguyễn Tuấn Thúy, sinh năm
1922, vì một hiểu lầm không được giải tỏa kịp thời, cụ giận dỗi bỏ đi khỏi nhà
ngày 24/3/1988. con cháu đã đi tìm khắp nơi, nhờ các cơ quan chức năng… nhưng
không hề có một chút dấu vết! Đã 25 năm trôi qua, nỗi đau mất mát này luôn dày
vò anh em chúng tôi, nhất là tôi, ngoài tình cảm còn mang trách nhiệm của người
con trưởng, không tìm được bố, tôi sẽ ân hận suốt đời, xuôi tay nhưng không thể
nhắm mắt vì chưa trọn Đạo Hiếu, nhưng biết tìm đâu? 25 năm trôi qua nhưng nỗi
băn khoăn day dứt khôn nguôi…
Tôi đã từng làm việc lênh đênh trên biển,
dày dạn sóng gió cuộc đời…thú thực tôi không tin là có Thế giới bên kia, nên
cũng không nghĩ đến việc tìm bố bằng con đường Tâm linh. Được chị Hạnh tặng gia
đình cuốn sách ”Sự Thật tưởng như huyền thoại”, từ ban đầu là thử đọc xem sao
(!), rồi tôi đi đến say mê lúc nào không hay, tất cả là người thật, việc thật…trong
tôi đã nhen nhúm chút hy vọng tìm được bố, và ngày 28/02/2013 anh em tôi tìm tới
nhà thày Bảy ở 32 ngõ 45 Phạm Ngọc Thạch, Hà Nội.
Sau khi nghe tôi nói các thông tin về bố,
thày Bảy chăm chú nhìn vào trán tôi rồi tả
lúc đi cụ mặc quần áo gì, cụ đã chết, hiện mộ cụ ở thôn Lê Xá, xã Châu Sơn, huyện
Duy Tiên, tỉnh Hà Nam, gia đình tìm gặp người kinh doanh sỏi cát, VLXD tên là
Thu, chồng tên Cường chạy xe công nông. Thày bảo
ngày mai,
29/02/2013, gia đình đi ngay.
10g sáng ngày 29/02, gia đình đến đúng địa
chỉ trên, tìm được một cửa hàng kinh
doanh sỏi cát, VLXD, người chồng đúng tên Cường chạy xe công nông, còn người
vợ tên Khanh, Thu là tên cô cháu gái. Gia đình xác minh bằng cách đi tìm trong
cả hai làng chỉ có duy nhất cửa hàng kinh
doanh VLXD Cường Khanh. Quay lại gặp cháu Cường, cháu kể: ”Năm ngày trước,
trong mơ, cháu đi lên chùa, thấy qua một mương nước, cạnh đó có một ngôi mộ mà
có nhiều người (âm) đòi phải chuyển đi, rồi một người nói: ai muốn chuyển ngôi
mộ này đi thì cứ hỏi Cường Khánh, cháu vưa kể chuyện cho vợ cháu nghe một lúc
thì chú tới hỏi thăm”. Nghe xong, chúng tôi mua đồ lễ rồi nhờ cháu Khánh dẫn
lên chùa Dưỡng Thọ thuộc thôn Câu Tử và nhờ cô Thu- người coi chùa làm lễ. Trước
cửu Phật, tôi quỳ xuông nghẹn ngào, khấn vái (sau này người nhà chùa nói lại là
nghe các bác khấn đến Phật cũng phải nhỏ nước mắt!). Cô Thu kể hay “gặp” một cụ
già, cụ nhờ nhà chùa giúp đỡ, cô còn tả quần áo cụ mặc thế nào- cũng đúng như thày Bảy nói. Cô Thu lại chỉ
tôi tới tìm gặp cụ Bùi Thị Sáu, năm nay 78 tuổi ở ngay Thôn Câu Tử, cụ Sáu biết rất rõ về ngôi mộ này cũng như
gia đình người đã làm phúc chôn cất cụ già chết dạt về đây. Hiện chỉ còn lớp
trẻ của gia đình nhân đức đó, cụ chỉ cho chúng tôi ngôi mộ nằm cạnh mương nước,
có một con đường nhỏ. Chuẩn bị ra về thì thày Bảy gọi ĐT hỏi chúng tôi đang ở
đâu, tôi nói tên địa điểm, thày nói ngay: Ngôi mộ nằm ở góc chéo
đường mương nước, có một lối đi nhỏ (chính xác), thày khẳng định đó chính là mộ
bố chúng tôi.
Nhưng đang là một người không tin những
chuyện lạ, nay, tuy đã tin nhưng tôi muốn kiểm chứng thêm, tôi lấy hai nắm đất,
một ở ngôi mộ, một ở nơi khác đem về. Ngày 4/3, tôi đem hai nắm đất tới cô Thiện
ở Bia Bà, La Khê, Hà Đông, cô cầm hai nắm đất mà tôi đã “mã hóa”, cô Thiện chỉ
đúng nắm đất lấy tại ngôi mộ và nói: nắm đất này ở ngôi mộ gần mương nước, cạnh
lối đi nhỏ (chính xác), tiếp đến tôi
đến nhà cô Lê Thị Hương ở ngay tổ 4 Phú Lương, Hà Đông nhờ cô gọi hồn, bố tôi
“lên” nói biết tất cả quá trình con cháu đi tìm mộ, đã gặp những ai tên là gì, ở
đâu, nơi bố tôi đang nằm… rất chính xác.
Vì chưa được chuyển, ngày 10/3/2013 con
cháu xây mộ ngay tại chỗ tìm thấy, con cháu đang lúng túng giác hình để làm sao
không phạm phải hài cốt Cụ, thì bỗng, Cụ nhập ngay vào cô con gái út Cụ nói
chuyên với con cháu rồi ủy thác cháu Khanh giác hình ngôi mộ Cụ, cháu Khanh
(thân xác Cụ mượn) cầm que cắm 6 điểm tạo ra một hình 6 cạnh dài. Thế là việc
xây mộ đã được chính Cụ hướng dẫn, mọi việc thuận lợi, kết thúc tốt đẹp.
Đến nay, ngoài sự vui mừng như mọi anh em
con cháu trong gia đình, riêng tôi, tôi
có thể khẳng định là với tôi đã có một sự thay đổi lớn lao: Tôi tin là có Thế
giới bên kia, chết không phải là hết, chính vong linh của bố tôi đã đưa đường
chỉ lối, gặp gỡ con cháu thông qua những người có khả năng đặc biệt nêu trong
câu chuyện trên.
Tôi cúi lạy cửa Phật từ bi, tôi chân thành
cảm ơn Viện NC&UDTNCN, cảm ơn Bộ môn CTL và Ban Biên tập cuốn sách, cảm ơn
thày Nguyễn Khắc Bảy, cảm ơn gia đình các cháu Cường Khánh ở thôn Đinh, xã Đinh
Xá, Duy Tiên, Hà Nam, cảm ơn Cụ Bùi thị Sáu, và tất cả các cụ ông cụ bà đã làm
phúc chôn cất bố tôi, cảm ơn chính quyền thôn Câu Tử, xã Châu Sơn, Duy Tiên, Hà
Nam.
Nguyễn Tuấn Bảo
Lá thư thứ hai
Hà Nội
15/5/2013
Tôi là Nguyễn
Trung Chính, quê xã Nghĩa Lâm, huyện Tư Nghĩa, Quảng Ngãi, số ĐT 0903511520.
Hiện cư trú tại
nhà K233/14 đường Hải Phòng, TP Đà Nẵng. Đây là ngôi nhà do TP tặng cho mẹ tôi
-“Mẹ Việt Nam anh hùng” (chồng và 2 con trai mẹ là liệt sỹ).
Trong chiến tranh chống Mỹ xâm lược, tôi
tham gia quân giải phóng, là thương binh hạng 3/4, rồi được đào tạo làm cán bộ
giảng dạy trường tuyên huấn T.Ư. II, trường Nguyễn Ái Quốc III tại Đà Nẵng, hiện
đã nghỉ hưu.
Trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp, Mỹ
xâm lược, cha tôi đã hy sinh, anh tôi là Nguyễn Thanh Minh cũng hy sinh năm
1962, hiện trong nghĩa trang liệt sỹ xã Nghĩa Lâm quê tôi có mộ cha và anh
Minh, nhưng mộ LS Minh chỉ là mộ gió, nghĩa là mộ không có cốt, tới Tết Mậu
Thân 1968, người em út của tôi là Nguyễn Ngọc Hân, mới 16 tuổi lại hy sinh, bị
mất xác ở Thị xã Quảng Ngãi, đây là điều khẳng định, nhưng hai lần tôi về Ngã
ba Đồng Lộc, Hà Tĩnh, tôi sững sờ nhìn thấy tên tuổi em trai được khắc trên bia
tưởng niệm: ”Nguyễn Ngọc Hân, sinh năm 1952, quê quán xã Nghĩa Lâm, Tư Nghĩa,
Quảng Ngãi, hy sinh Tết Mậu Thân năm 1968” (!)
Tôi tìm đến nhà ngoại cảm Nguyễn Thị Nguyện
ở đường Phương Mai, ngõ 6, ngách 45, nhà 12.
Là một người theo chủ nghĩa duy vật biện
chứng mà tôi thật sự sốc nổi da gà khi nghe bà Nguyện, một người không thể biết
gì về gia đình tôi ở tận Quảng Ngãi, bà nói: ”Anh Hân dáng cao, gầy, da ngăm
đen, khuôn mặt dài, bước đi nhanh, khuôn mặt anh và anh Hân có nhiều nét giống
nhau, anh Hân là con thứ năm trong gia đình, tính theo cách tính của ngoài Bắc,
anh Hân chết lúc 16 tuổi. Đơn vị anh Hân chưa kịp đánh, vì bị lộ, quân địch
dùng hỏa lực đánh phủ đầu. Anh về trong đó, tìm gặp một người của đơn vị anh
Hân còn sống sót, có tên vần đầu là chữ “T”, người ấy cho anh biết nhiều thêm”
Về quê, tình cờ, trong một chiều mưa, ngồi
trong một quán rượu, anh Nguyễn Văn Thắng, Phó chủ tịch huyện Trà Bồng bỗng
nhiên khóc nức nở: ”Hân ơi, em chết chi mà tội vậy em, em còn trẻ quá mà…”Điều
nhà ngoại cảm Nguyện nói trước đã xảy ra khiến tôi tin tưởng hoàn toàn vào sơ đồ
cùng những chỉ dẫn lưu lại trong băng ghi âm, tôi tin là có thể tìm được hài cốt
em tôi.
Nhưng thật buồn, cơ duyên chưa tới, mẹ tôi
đã trên 90 tuổi phải nằm liệt giường vì bệnh loãng xương rồi xập xương, tôi
không thể để mẹ ở Đà Nẵng rồi vào Quảng Ngãi tìm hài cốt em. Sự chỉ dẫn của bà
Nguyện mà tôi đã rất tin tưởng đành bỏ lỡ! Việc cứu chữa cho mẹ phải đặt lên
hàng đầu. Đưa mẹ vào bệnh viện C Đà Nẵng, bác sỹ đã lắc đầu: tiền sử bệnh phổi,
bây giờ là tim, xương…tuổi lại quá cao.
Đưa mẹ về nhà để lo hậu sự thì…như một
phép mầu, mẹ tôi lại dần dần hồi phục, hết lở loét, tự đi lại được, tự bưng
chén cơm, tô cháo xúc ăn…Tôi cảm ơn Trời Phật và ngay lập tức nghĩ ngay đến việc
đi tìm hài cốt em, Nhưng nhờ ai đây…tôi đang băn khoăn thi thật may mắn (hay có
sự phù trợ nào đó), tôi được đọc cuốn sách “Sự
thật tưởng như huyền thoại” của Viện Nghiên cứu và Úng dụng Tiềm năng con
người do bộ môn Cận tâm lý biên soạn, hóa ra ngay ở thành phố Đà Nẵng này cũng
có nhà ngoại cảm Phan Ngọc Sáu và nhóm CCB tình nguyện ở thôn Cẩm Nam xã Hòa
Châu huyện Hòa Vang, đi tìm hài cốt liệt sỹ (sau này, khi tiếp xúc, tôi mới biết,
các anh làm công việc này rất có kết quả và cũng rất thầm lặng). Khi tới gặp thày
Sáu, thày nói ngay: ”Vong hồn LS Minh ở nghĩa trang xã Nghĩa Lâm đã tới nhờ
thày tìm kiếm hài cốt người em trai hy sinh lúc 16 tuổi, trong chiến dịch Tổng
tấn công Tết Mậu Thân 1968, thương tôi, thày giúp đỡ đưa hài cốt em tôi về
nghĩa trang…”, thày Sáu đã hứu với LS, vì vậy thày đã nhận lời ngay khi tôi đến
nhờ thày.
Thày Sáu đã chọn ngày rất chi tiết: 24/3
Quý Tỵ khai quật, 25/3 Quý Tỵ làm Lễ truy điệu và an táng vào nghĩa trang LS
quê nhà. Mọi người vào thị xã Quảng Ngãi cứ thế mà làm. Còn thày Sáu có việc,
phải ở lại Đà Nẵng.
Gia đình chúng tôi cùng anh Sơn, một phụ
tá của thày Sáu vào Thị xã Quảng Ngãi, đến khu di tích tưởng niệm các Anh hùng
Liệt sĩ hy sinh tại đây vào Tết Mậu Thân 1968, với lỉnh kỉnh hòm, quách, vải liệm,
cờ Tổ Quốc, hoa quả lễ vật…Bà con dân phố ngạc nhiên, nghi ngờ: Biết có tìm được
hay không mà đã chuẩn bị “Quá trời luôn”!
Không để bà con thấp thỏm lâu, sau lễ cúng
cầu xin sự giúp đỡ của các Ls, nhóm phụ tá của thày Sáu tiến hành áp Vong, LS
Nguyễn Ngọc Hân đã nhập vào em gái út Nguyễn Thị Hà, cuộc giao tiếp Âm Dương diễn
ra thật xúc động, và rồi chính LS Hân- qua thân xác người em gái đã chỉ chỗ
mình nằm và anh trực tiếp chỉ huy công việc khai quật, vì vậy công việc được tiến
hành nhanh chóng, chính xác, từng mẩu xương nhỏ lẫn trong lòng đất đều được bới
tìm cẩn thận, thày Sáu từ Đà Nẵng gọi vào cho anh Rê: Anh lùi lại một chút, dưới
chân anh vẫn còn hài cốt đấy, anh Rê lùi lại một chút và đúng vậy, nhặt thêm được
một chút xương cốt nữa.
Ngày 27/3 Quý Tỵ, tôi rước mẹ tôi về quê
hương Quảng Ngãi, bà mẹ Việt Nam Anh hùng, năm nay đã 96 tuổi, được thấy người
con trai bé bỏng của mình đã được đón về Nghĩa trang LS quê mẹ, nằm cùng với bố
và anh trai. Một điều kỳ lạ là khi làm Lễ, gia đinh sơ suất để nguyên bó đũa trong
bịch ni lông thế mà thày Sáu cũng biết!
Tận đáy lòng mình, tôi chân thành cám ơn
thày Sáu và các phụ tá, cám ơn Viện NC & UDTNCN, Bộ môn Cận tâm lý dày công
Biên tập, xuất bản cuốn sách quý “Sự thật tưởng như huyền thoại”. Và cũng mong
muốn cuốn sách đó được phát hành rộng rãi để giúp được nhiều gia đình như gia
đình tôi.
Nguyễn Trung Chính.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét